下载百度汉语App
名师好课免费看

寄薛三郎中(据)

【作者】杜甫 【朝代】
拼音
rén
shēng
xián
piāo
yáo
ruò
āi
chén
fēi
děi
shén
xiān
shuí
miǎn
wēi
shēn
zi
bái
tóu
cháng
xīn
suī
wèi
shàng
shū
láng
cūn
rén
cūn
rén
nán
chén
ǎi
ǎi
sāng
jiāo
gōng
hóu
wèi
děng
lún
tiān
wèi
yàn
róng
bèi
běn
cháng
pín
zi
shàng
jīng
zhōu
zhì
jiāng
bīn
xiá
zhōng
bìng
nüè
zhōng
dōng
chūn
chūn
jiā
fèi
bìng
gài
yǒu
yīn
zǎo
suì
zhèng
tòng
yǐn
qíng
xiāng
qīn
èr
gōng
huà
wèi
shì
jiǔ
shī
zhēn
jīn
wěi
xiū
duǎn
hèn
mìng
tún
wén
zi
xīn
shèn
zhuàng
suǒ
guò
xìn
zhēn
shàng
yòng
měi
chēn
shī
bīn
jiān
huī
dòng
yín
nǎi
zhī
gài
dài
shǒu
cái
lǎo
shén
qīng
cǎo
dòng
tíng
dōng
cāng
hǎi
chún
jūn
shān
shǔ
kuàng
cǎi
bái
píng
zi
piān
zhōu
wǎng
jiāng
hàn
jīn
wèi
xià
táng
kōng
niàn
gōng
qín
tīng
shuō
sōng
mén
xiá
yào
lǎn
jīn
gāo
qiū
què
shù
dài
shì
qīng
mín
fèng
chí
chéng
duō
shì
xīn
bìng
néng
jiàn
zhě
qūn
xún
shàng
yǒu
míng
zhé
jūn
xià
yǒu
xíng
huà
chén

人生无贤愚,飘飖若埃尘。自非得神仙,谁免危其身。
与子俱白头,役役常苦辛。虽为尚书郎,不及村野人。
忆昔村野人,其乐难具陈。蔼蔼桑麻交,公侯为等伦。
天未厌戎马,我辈本常贫。子尚客荆州,我亦滞江滨。
峡中一卧病,疟疠终冬春。春复加肺气,此病盖有因。
早岁与苏郑,痛饮情相亲。二公化为土,嗜酒不失真。
余今委修短,岂得恨命屯。闻子心甚壮,所过信席珍。
上马不用扶,每扶必怒嗔。赋诗宾客间,挥洒动八垠。
乃知盖代手,才力老益神。青草洞庭湖,东浮沧海漘,
君山可避暑,况足采白蘋,子岂无扁舟,往复江汉津。
我未下瞿塘,空念禹功勤。听说松门峡,吐药揽衣巾。
高秋却束带,鼓枻视青旻,凤池日澄碧,济济多士新。
余病不能起,健者勿逡巡。上有明哲君,下有行化臣。
作者介绍
杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称杜工部、杜少陵等,唐朝河南府巩县(河南郑州巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”。杜甫忧国忧民,人格高尚,约1400余首诗被保留了下来,集为《杜工部集》,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。 百科详情>>