下载百度汉语App
名师好课免费看

法语

【作者】黄庭坚 【朝代】
拼音
rán
shì
gǎi
huàn
shì
lùn
duàn
zhēn
xīn
sǎn
luàn
shì
duàn
guò
guò
wèi
lái
yòng
suàn
rán
shì
zēng
yǒu
rén
huàn
xiàng
wài
gōng
zǒng
shì
chī
wán
hàn
liáng
féng
fàn
dàn
zhī
shì
jiān
duō
shì
rén
shì
xiāng
chèn
hún
shēng
tiān
shòu
tián
lái
fàn
kùn
lái
zhǎn
jiǎo
mián
rén
wéi
xiào
zhì
zhě
wèi
zhī
rán
fēi
fēi
zhì
shì
xuán
zhōng
xuán
yào
shì
yào
zhù
shì
zhù
shēn
jiǎo
zhù
niáng
shēng
duō
yán
duō
yóu
lái
fǎn
xiāng
ruò
zhòng
shēng
guò
qiě
màn
qiú
zhēn
zhēn
jiàn
miào
xìng
líng
tái
zēng
shòu
xūn
liàn
xīn
shì
shì
xīn
miàn
shì
niáng
shēng
miàn
jié
shí
dòng
yáo
zhōng
gǎi
biàn
shì
wén
xuē
chú
rén
běn
míng
zhōng
xuē
chú
rén
běn
míng
zhōng
zhǒng
zhǒng
láo
jīn
lín
xià
shuì
tóu
jiàn
chū
fàn
cóng
tóu
jiāng
gōng
yòng
gōng
zhǎn
zhuǎn
míng
méng
tōng
yǒu
yán
jué
wàng
yuán
qiǎo
shuō
yòng
xīn
chuán
gèng
yǒu
guò
zhí
háo
fāng
suǒ
běn
yuán
chéng
láo
zhù
shì
shì
yōu
yōu
shān
qiū
qīng
sōng
jiàn
cháng
qiū
shān
yún
dāng
yuè
wèi
gōu
téng
luó
xià
kuài
shí
zhěn
tou
cháo
tiān
zi
xiàn
wáng
hóu
shēng
gèng
yōu
yuè
shuǐ
xíng
cháng
zhǐ
níng
wàn
jiē
ěr
běn
shēng
rán
shì
zuò
chūn
lái
cǎo
qīng

兀然无事无改换,无事何须论一段。真心无散乱,他事不须断。过去已过去,未来何用算。兀然无事何曾有,人唤向外觅工夫,总是痴顽汉。粮不蓄一粒,逢饭但知骂。世间多事,人事相趁,浑不及我,不乐生天,亦不受福田。饥来一钵饭,困来展脚眠。愚人以为笑,智者谓之然。非愚亦非智,不是玄中玄。要去如是去,要住如是住。身披一破衲,脚著娘生袴。多言复多语,由来反相误。若欲度众生,无过且自度。莫漫求真佛,真佛不可见。妙性及灵台,何曾受薰链。心是无事心,面是娘生面。劫石可动摇,个中无改变。无事何须读文字,削除人我本,冥合个中意。削除人我本,冥合个中意。种种劳筋骨,不如林下睡兀兀。举头见日出,乞饭从头律。将功用功,展转冥蒙。取即不得,不取自通。吾有一言,绝虑忘缘,巧说不得用心传。更有一语,无过直与。细极毫末,大无方所。本自圆成,不劳机杼。世事悠悠,不如山丘。青松蔽日,碧涧常秋。山云当幕,夜月为钩。卧藤萝下,块石枕头。不朝天子,岂羡王侯。生死无虑,更复何忧。月水无形,我常只宁。万法皆尔,本自无生。兀然无事坐,春来草自青。
作者介绍
黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。 百科详情>>