下载百度汉语App
名师好课免费看

雪咏

【作者】曾巩 【朝代】
拼音
xuě
huā
hǎo
jié
bái
dài
yǒng
shuō
zhī
xiāng
jīn
tóng
xuē
néng
zhòng
zuò
xiǎo
shuí
néng
chū
qiān
zài
wèi
xuě
zhuàn
bēi
zuò
qiě
tīng
bái
xuě
shī
tiān
jiàng
xuě
gōng
jiān
nán
nián
nuǎn
fēng
dōng
zài
chūn
hái
shān
píng
jǐn
shēn
wēi
liū
shēng
chán
cǎo
méng
dòng
méi
huā
kāi
zuì
fán
huǒ
dài
xiè
shuí
yán
tuī
pái
guò
biàn
tiān
gèng
hán
piāo
fēng
dòng
shí
shè
nán
chū
guān
shēn
fáng
yōng
gāo
liáo
lǐng
zhǒu
céng
wēn
yǎng
shì
yún
dié
chuí
shān
yuán
fēi
niǎo
zhé
hàn
shuí
pái
hàn
liú
duò
mǎng
cāng
jiān
dào
wèi
hēi
fēng
zhē
níng
dòng
zhù
zhù
fēn
fēn
chéng
piàn
liù
chū
fēi
xuē
chū
shí
lòu
yóu
zòng
fēi
xióng
zhuàng
míng
huò
ruò
yǒu
dài
huò
shì
suǒ
huò
ruò
jiǔ
wǎn
zhuǎn
huò
kuáng
xuān
téng
qún
lái
xìn
hàn
màn
piāo
líng
dīng
jiǎo
chū
jiàn
bān
gōu
jiē
píng
ào
mǎn
máo
jiāng
qīng
shù
biàn
fēng
guǒ
gāng
shān
zhù
zhēng
róng
jiē
chú
duàn
xiān
huì
chí
tái
yǒu
qīng
liú
chén
yǎn
xiàng
yǎo
jiē
míng
chú
yān
huò
zhōng
chán
biǎo
réng
qíng
cháng
jiē
yǐn
quē
zhòu
huāng
chéng
hùn
léng
shā
shuǐ
miǎo
xiāng
piān
zhōu
zài
píng
zhuó
cǎo
niǎo
què
zōng
zhuàn
guì
zòng
héng
dùn
jīng
zhòu
nèi
chǐ
jiē
tiān
chéng
yǐn
wàng
shuí
lóu
xiù
luàn
jīng
yǒng
huái
怀
héng
mén
shì
xīn
shǒu
liù
jīng
shān
chōng
yàn
jiǔ
bīng
róu
yīn
zuò
zhōng
táng
shuí
wèn
gōng
qīng
shì
shì
zhú
huàn
yóu
fēi
gōng
wén
zhū
yáng
chūn
xiè
qín
zhēng
suǒ
chù
shū
chù
suǒ
qíng
shuí
zhì
shàng
tiān
yíng
cāng
cāng
wèn
wèi
tíng
míng
chén
xiāng
chǔ
hán
mǎn
chuāng
jǐng
zhòu
yuán
tái
hái
cāng
wàn
mào
yán
jiē
cháng
róng
wèi
tián
shuǐ
liú
pāng
pāng
fāng
táng
jiē
shēn
zhèn
chéng
chè
guāng
wéi
xiāo
shù
yàn
bǎi
xiáng
yuàn
shǒu
jīng
shì
xìng
qiǔ
liáng
yōu
mín
fēi
zhí
kōng
zhì
xīn
shī
zhāng

雪花好洁白,不待咏说知。
区区取相似,今古同一辞。
薛能比众作,小去笔墨畦。
谁能出千载,为雪立传碑。
四座且勿歌,听我白雪诗。
天地于降雪,其功大艰难。
去年暖风日,冬在春已还。
山屏尽深碧,危溜声亦潺。
草萌各已动,梅花开最繁。
炉火殆可谢,衣絮谁复言。
推排腊已过,一变天更寒。
飘风动木石,激射难出关。
深房拥高燎,领肘曾不温。
仰视云压叠,垂欲藉屋山。
元气不复呵,飞鸟折羽翰。
谁排河汉流,欲堕莽苍间。
道为黑风遮,凝冻无住著。
纷纷成片缕,六出非刻削。
初时漏余滴,杂雨犹可恶。
迤逦纵飞洒,熊状不可名。
或稀若有待,或密似李索。
或弱久宛转,或狂自轩腾。
群来信汗漫,孤飘亦零丁。
屋角初渐斑,瓦沟忽皆平。
坳漥一已满,茅茨压将倾。
树木遍封裹,冈山助峥嵘。
阶除断纤秽,池台有余清。
流尘寂已掩,物象窅皆明。
厨烟或中鑱,里表仍孤擎。
长街隐缺甃,荒城混觚棱。
沙水渺相合,扁舟在图屏。
啄草鸟雀踪,篆字贵纵横。
顿惊宇宙内,侈丽皆天成。
引望谁倚楼,秀色乱目睛。
永怀衡门士,辛苦守六经。
山藜不充腹,笔砚久已冰。
柔茵坐中堂,谁问公与卿。
世事泊无意,烛换犹飞觥。
文犀压朱箔,阳春谢秦筝。
所处殊处所,苦乐固异情。
谁致此不齐,上天意何营。
苍苍不可问,奕奕洒未停。
明晨起相处,寒日已满窗。
井甃破圆素,砌苔还故苍。
万物去覆冒,颜色皆复常。
融为大田水,其流日滂滂。
方塘接深甽,澄彻碧玉光。
岂惟疠疫消,庶验百谷祥。
愿彼守经士,幸可继糗粮。
忧民既非职,空致新诗章。
作者介绍
曾巩(1019年9月30日-1083年4月30日,天禧三年八月二十五日-元丰六年四月十一日),字子固,世称“南丰先生”。汉族,建昌南丰(今属江西)人,后居临川(今江西抚州市西)。曾致尧之孙,曾易占之子。嘉祐二年(1057)进士。北宋政治家、散文家,“唐宋八大家”之一,为“南丰七曾”(曾巩、曾肇、曾布、曾纡、曾纮、曾协、曾敦)之一。在学术思想和文学事业上贡献卓越。 百科详情>>
大家还在搜