下载百度汉语App
名师好课免费看

【中吕】朝天曲_沛公,大风

【作者】薛昂夫 【朝代】
拼音
pèi
gōng
fēng
wén
zhāng
yòng
què
jiào
měng
shì
tàn
liáng
gōng
duō
le
yóu
yún
mèng
jià
yīng
xióng
néng
qín
néng
zòng
rén
chū
gòu
zhōng
hòu
gōng
wài
zōng
xiǎn
yán
liú
bìng
zi
bìn
huá
cái
shàng
fēi
xióng
guà
zhēng
xiē
lǎo
xiàng
tiān
zhǐ
nèn
chuí
gōu
mǎn
tiān
tiān
rén
wáng
rèn
chà
yòng
tǎo
ān
tiān
xià
yuán
bào
qīn
duō
le
biān
jūn
fèn
忿
lián
xuán
shǒu
zài
dōng
mén
jiàn
bāo
hèn
bàn
cháo
shēng
qiān
nián
fèn
qián
táng
wàn
bēn
hài
rén
hún
shì
chuī
xiāo
yùn
biàn
bào
zhǐ
jīng
shān
zuò
sān
cháo
dài
liǎng
xiān
zāo
huò
chuán
guó
zhēng
shāng
shēn
háng
huò
shuí
jiào
xiàn
qiē
cuō
zuó
shì
tōu
qiāo
shào
píng
píng
chǔ
hàn
zhēng
qín
dǐng
jiāng
jūn
biàn
便
zuò
yuán
dīng
ruǎn
le
yīng
xióng
xìng
guā
guā
tián
qín
shuāi
qín
shèng
qīng
mén
làng
míng
shēng
běn
qīng
shì
fēng
hóu
mìng
jiǎ
wáng
áng
kuà
xià
xiū
dōu
wàng
pái
guò
zhōng
láng
piāo
céng
xiāng
xiǎng
kuǎi
chè
míng
yán
jiāng
jūn
jiāng
qiáng
liáng
gōng
zǎo
cáng
wèi
yāng
chǎng
xiǎn
shì
tán
tái
shàng
shū
sūn
tǎo
lùn
zǎo
dìng
jūn
chén
fēn
chéng
wén
liǎng
bān
fēn
dǎo
yáng
chén
shùn
jiàn
zhēng
gōng
chuí
shēn
xiāo
fèn
忿
fāng
zhī
tiān
zi
zūn
chén
yǒng
rén
bèi
shū
shēng
kùn
bǐng
zǎi
zhí
xiè
yīn
yáng
yǒu
wèn
ěr
xiāng
tuī
rén
mìng
guān
tiān
niú
chuǎn
fēi
shí
liú
yuán
lái
yǎng
féi
zǎo
zhī
hǎo
chī
shā
le
gōng
táng
shí
zi
líng
jià
qīng
biàn
便
liú
láng
pìn
děng
xián
yíng
de
míng
mài
le
xiān
shēng
xìng
bǎi
chǐ
lún
qiān
nián
gāo
xìng
ǒu
rán
héng
xīng
kěn
liào
tiān
wén
yīng
dǒng
yǒng
mài
shēn
xiào
gǎn
tiān
xīn
shùn
shuí
zhī
zhī
shì
tiān
sūn
tóng
shòu
wèi
kùn
yǒu
niú
láng
jiā
jiāng
jìn
shū
shēng
xiū
rèn
zhēn
běn
yīn
xiào
qīn
shì
fēn
lǎo
lái
cǎi
shí
nián
jiāng
mài
táng
qián
shuǐ
zuò
yīng
hái
yóu
shuāng
qīn
ài
dōng
dǎo
西
wāi
yáng
diān
bài
suī
rán
chēng
xiào
zāi
shàng
jiē
xià
jiē
diē
shā
xiū
xiāng
lài
dǒng
zhuó
tāo
wèi
è
tiān
bào
rán
chū
wàn
mín
gāo
shuí
táo
wáng
zhào
móu
wèi
cáng
jīn
tān
xīn
dào
shuí
zhī
méi
xià
shāo
hǎo
jiào
huǒ
shāo
nán
mǎi
guān
cái
liào
xuě
xún
méi
yín
jiān
gāo
sǒng
dòng
lái
què
qián
cūn
nuǎn
hóng
dǎng
jiā
mén
xiān
pěng
绿
jiǎ
biàn
便
shèng
qióng
suān
chù
dòng
bīn
dào
rén
wèi
dào
tiān
xiān
fēn
yuè
yáng
sān
zuì
dòng
tíng
chūn
mài
rén
wèn
zhǎn
huáng
lóng
qīng
shé
yóu
dùn
chún
yáng
néng
fēn
yǎng
zhēn
liàn
shén
què
bèi
xiān
kùn
yùn
sōng
fēng
huà
gāo
shān
liú
shuǐ
dàn
shēng
xīn
qín
huà
zhù
zhōng
huáng
jīn
jià
zhī
yīn
rén
guǎ
jǐn
cuàn
xià
zhǔ
le
xiān
tiān
gǎi
yuán
niǎo
zhǎng
cháo
diàn
殿
chāng
zōng
chū
èr
shí
nián
huái
怀
yīn
gōng
jiàn
hǎi
yín
fēng
mǎn
cháo
yáo
biàn
guān
piān
nòng
quán
xián
què
tīng
liáng
gōng
quàn
mèng
sàng
jiào
zi
qiān
zài
qiān
shì
jǐng
yàn
qiān
bàng
qín
gōng
zhù
sān
qiān
fáng
qián
shù
fāng
chéng
wèn
zhū
yǐn
hǎo
biàn
cháng
nòng
zhǐ
dào
chuī
xiāo
shuí
zhī
fèng
zhǐ
luán
chuī
dào
shēng
yuán
chù
míng
yuè
tái
kōng
xiāo
láng
tóng
qín
wáng
tàn
jiǎ
jià
míng
bái
rén
jiān
zhù
cǎi
luán
hán
jiǎ
zhàng
rén
bàn
wén
xiāo
lián
lěi
duò
rén
jiān
mài
yùn
gōng
yān
cuàn
shuí
shǐ
使
fán
chén
yuán
nán
duàn
xiū
hái
bān
tán
fàn
jiān
le
cháo
yuán
xiàn
shān
huán
zi
cháng
nán
duàn
bīng
biàn
xiàn
cháng
ān
qiě
xiàng
gōng
zhōng
luàn
gǎn
sān
láng
luán
táo
cuàn
lián
yún
shǔ
dào
nán
nèi
jiān
wài
fǎn
què
cháng
màn
lǎo
juàn
xiāo
jiǎn
jǐn
fēng
yún
shì
qíng
jué
làn
jiàn
zhēn
wèi
jiǎo
míng
yíng
tóu
wēi
biàn
便
lái
zhēn
zuò
de
xiù
shì
zhǐ
yīng
xióng
bèi
hǎo
guān
xīng
lán
zǎo
yǒng
tuì
退
shēn
huàn
rén
shēng
liù
shí
pián
便
yi
xián
shí
zài
shū
kuáng
xiàn
mǎi
liǎng
huán
niān
bǎn
dàn
xǐng
shí
jié
guò
yǎn
zuì
shí
jié
yán
néng
dào
shì
yīng
xióng
hàn

沛公,大风,也得文章用。却教猛士叹良弓,多了游云梦。驾驭英雄,能擒能纵,无人出彀中。后宫,外宗,险把炎刘并。
子牙,鬓华,才上非熊卦。争些老死向天涯,只恁垂钩罢。满腹天机,天人齐发,武王任不差。用他,讨罚,一怒安天下。
伍员,报亲,多了鞭君忿。可怜悬首在东门,不见包胥恨。半夜潮声,千年孤愤,钱塘万马奔。骇人,怒魂,何似吹箫韵?
卞和,抱璞,只合荆山坐。三朝不遇待如何,两足先遭祸。传国争符,伤身行货,谁教献与他?切磋,琢磨,何似偷敲破?
邵平,不平,楚汉争秦鼎。将军便去作园丁,软了英雄性。瓜苦瓜甜秦衰秦盛青,门浪得名此。此生,本轻,不是封侯命。
假王,气昂,跨下羞都忘。提牌不过一中郎,漂母曾相饷。蒯彻名言,将军将强。良弓不早藏。未央,法场,险似坛台上。
叔孙,讨论,早定君臣分。礼成文武两班分,舞蹈扬尘顺。拔剑争功,垂绅消忿,方知天子尊。武臣,勇人,也被书生困。
丙吉,宰执,燮理阴阳气。有司不问尔相推,人命关天地。牛喘非时,何须留意?原来养得肥。早知,好吃,杀了供堂食。
子陵,价轻,便入刘郎聘。等闲赢得一虚名,卖了先生姓。百尺丝纶,千年高兴,偶然一足横。帝星,客垦,不料天文应。
董永,卖身,孝感天心顺。谁知织女是天孙,同受为奴困。自有牛郎,佳期将近,书生休认真。本因,孝亲,不是夫妻分。
老莱,戏采,七十年将迈。堂前取水作婴孩,犹欲双亲爱。东倒西歪,佯啼颠拜,虽然称孝哉。上阶,下阶,跌杀休相赖。
董卓,巨饕,为恶天须报。一脐然出万民膏,谁把逃亡照?谋位藏金,贪心无道,谁知没下梢!好教,火烧,难买棺材料。
杜甫,自苦,踏雪寻梅去。吟肩高耸冻来驴,迷却前村路。暖阁红炉,党家门户,玉纤捧绿醑。假如,便俗,也胜穷酸处。
洞宾,道人,未到天仙分。岳阳三醉洞庭春,卖墨无人问。欲斩黄龙,青蛇犹钝,纯阳能几分。养真,炼神,却被仙姑困。
伯牙,韵雅,自与松风话。高山流水淡生涯,心与琴俱化。欲铸钟期,黄金无价,知音人既寡。尽他,爨下,煮了仙鹤罢。
则天,改元,雌鸟长朝殿。昌宗出入二十年,怀义阴功健。四海淫风,满朝窑变,《关雎》无此篇。弄权,妒贤,却听梁公劝。
孟母,丧夫,教子迁离墓。再迁市井厌屠沽,迁傍芹宫住。如此三迁,房钱无数,方成一大儒。问猪,引取,好辩长于喻。
弄玉,度曲,只道吹箫苦。谁知凤只和鸾孤,吹到声圆处。明月台空,萧郎同去,秦王一叹吁。假如,嫁夫,明白人间住。
采鸾,怕寒,甲帐无人伴。文箫连累堕人间,卖韵供烟爨。谁使思凡,尘缘难断,羞还玉女班。紫坛,犯奸,误了朝元限。
禄山,玉环,子母肠难断。何须兵变陷长安,且向宫中乱。赶得三郎,鸾舆逃窜,连云蜀道难。内奸,外反,误却霓裳慢。
老矣,倦矣,消减尽风云气。世情嚼蜡烂如泥,不见真滋味。蜗角虚名,蝇头微利,便得来真做的,布衣,袖里,试屈指英雄辈。
好官,也兴阑,早勇退身无患。人生六十便宜闲,十载疏狂限。买两个丫鬟,自拈牙板,一个歌一个弹。醒时节过眼,醉时节破颜,能到此是英雄汉。
作者介绍
薛昂夫(1267—1359) 元代散曲家。回鹘(即今维吾尔族)人。原名薛超吾,以第一字为姓。先世内迁,居怀孟路(治所在今河南沁阳)。祖、父皆封覃国公。汉姓为马,又字九皋,故亦称马昂夫、马九皋。据赵孟頫《薛昂夫诗集序》(《松雪斋文集》),他曾执弟子礼于刘辰翁(1234~1297)门下,约可推知他生年约在元初至元年间。历官江西省令史,佥典瑞院事、太平路总管、衢州路总管等职。薛昂夫善篆书,有诗名,诗集已佚。诗作存于《皇元风雅后集》、《元诗选》等集中。 百科详情>>
大家还在搜