下载百度汉语App
名师好课免费看

水龙吟·当年翦彩垂髫

【作者】汪莘 【朝代】
拼音
dāng
nián
jiǎn
cǎi
chuí
tiáo
chāo
rán
biàn
便
wèi
xiān
shì
jiān
zhuàng
rén
xīn
jiǎo
kān
tóng
zhù
měi
zuò
kōng
shān
lín
jiàn
shén
xián
xiǎng
yíng
zhōu
quǎn
péng
lái
yuán
yīng
chàng
wàng
mén
qián
hóu
wáng
jiàng
xiàng
fān
chéng
luò
huā
fēi
yǎng
tiān
zuì
yǎn
xīng
yún
miào
shǒu
nián
huá
chí
cháng
yān
chén
jìng
zhāo
yuè
shuí
zhī
yōu
zhèng
fēng
qīng
lín
bèi
xīng
chuí
hǎi
jiǎo
xiǎo
zhōng
chū

当年翦彩垂髫,超然便欲为仙去。世间俗状,人心狡计,不堪同住。每坐空山,独临古涧,神闲意寓。想瀛洲鸡犬,蓬莱猿鹤,应怅望,门前路。
自昔侯王将相,几番成、落花飞絮。仰天醉眼,兴云妙手,年华迟暮。长揖烟尘,静朝日月,谁知幽素。正风清麟背,星垂海角,晓钟初寤。
作者介绍
汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 百科详情>>