下载百度汉语App
名师好课免费看

怀素上人草书歌

【作者】任华 【朝代】
拼音
cháng
hào
lái
cǎo
shèng
zhī
zhī
yòu
jūn
xiàn
zhī
suī
yǒu
zhuàng
zhī
hèn
kuáng
zhī
姿
zhōng
jiān
zhāng
zhǎng
shǐ
fàng
dàng
ér
diān
wèi
míng
qīng
dàng
dāng
shí
zhāng
lǎo
diān
shū
diān
huái
怀
huái
怀
diān
nǎi
shì
diān
rén
wèi
ěr
cóng
jiāng
nán
lái
wèi
ěr
cóng
tiān
shàng
lái
diān
kuáng
zhī
miào
yǒu
kuáng
zhī
cái
kuáng
sēng
qián
dòng
jīng
huá
cháo
wáng
gōng
rén
宿
wáng
gōng
rén
jiā
shuí
zào
píng
shuí
fěn
fěn
yáo
qíng
guāng
píng
níng
xiǎo
shuāng
dài
jūn
huī
wàng
jùn
yíng
lái
zuò
táng
zhōng
jīn
pén
shèng
jiǔ
zhú
xiāng
shí
bēi
bēi
jiě
bǎi
bēi
hòu
shǐ
diān
kuáng
diān
kuáng
duō
jiào
shēng
rǎng
huī
háo
shū
qiān
wàn
yǒu
shí
liǎng
zhǎng
zhàng
èr
ruò
zhǎng
jīng
dòng
hǎi
dǎo
chuā
ruò
zhǎng
shé
róng
tòu
shēn
cǎo
huí
huán
liáo
rào
xiāng
lián
qiān
biàn
wàn
huà
zài
yǎn
qián
piāo
fēng
zhòu
xiāng
shè
dòng
yán
zhì
huà
shān
shí
wéi
diǎn
chè
héng
shān
zhèn
yún
wéi
huà
xīng
jìn
shì
zhuǎn
xióng
kǒng
tiān
ér
zhǎi
gèng
yǒu
chǔ
zuì
lián
niǎo
niǎo
téng
wàn
zhàng
xuán
wàn
zhàng
xuán
qiū
shuǐ
yìng
qiū
tiān
huò
huò
fēng
chuī
jué
yòu
jué
fēng
máng
ōu
jiàn
jìng
zhí
hún
shì
bīng
zhōu
tiě
shí
zào
shī
jué
yīn
shān
héng
cuì
wēi
zhōng
yǒu
sōng
cuò
luò
wàn
zhàng
dào
guà
jué
zhī
qiān
chī
mèi
wàn
wǎng
liǎng
chū
shǎn
shī
yòu
hàn
hǎi
chóu
yīn
nóng
rán
yuè
chū
qiān
hēi
lóng
yāo
jiǎo
yǎn
jiǎn
cāng
qióng
fēi
shā
zǒu
shí
mǎn
qióng
sāi
wàn
sōu
sōu
西
běi
fēng
kuáng
sēng
yǒu
jué
fēi
shù
rèn
gāo
qiáng
chěng
shì
huò
féng
huā
jiān
juàn
níng
shén
zhí
shǒu
héng
bié
lái
jīn
duō
qíng
fēi
fēi
wēi
wēi
diǎn
zhǎng
sān
qiū
yuè
zhào
dān
fèng
lóu
èr
yuè
huā
kāi
shàng
lín
shù
zhōng
kǒng
bàn
zhī
zhǎn
qiān
zhī
kuáng
sēng
kuáng
sēng
ěr
suī
yǒu
jué
yóu
dāng
jiǎ
liáng
méi
yīn
zhāng
gōng
jiāng
ěr
lái
shēng
míng
dàn
xuān
jiǔ
gāi

吾尝好奇,古来草圣无不知。岂不知右军与献之,
虽有壮丽之骨,恨无狂逸之姿。中间张长史,
独放荡而不羁,以颠为名倾荡于当时。张老颠,
殊不颠于怀素。怀素颠,乃是颠。人谓尔从江南来,
我谓尔从天上来。负颠狂之墨妙,有墨狂之逸才。
狂僧前日动京华,朝骑王公大人马,暮宿王公大人家。
谁不造素屏?谁不涂粉壁?粉壁摇晴光,素屏凝晓霜,
待君挥洒兮不可弥忘。骏马迎来坐堂中,
金盆盛酒竹叶香。十杯五杯不解意,百杯已后始颠狂。
一颠一狂多意气,大叫一声起攘臂。挥毫倏忽千万字,
有时一字两字长丈二。翕若长鲸泼剌动海岛,
欻若长蛇戎律透深草。回环缭绕相拘连,
千变万化在眼前。飘风骤雨相击射,速禄飒拉动檐隙。
掷华山巨石以为点,掣衡山阵云以为画。兴不尽,
势转雄,恐天低而地窄,更有何处最可怜,
褭褭枯藤万丈悬。万丈悬,拂秋水,映秋天;或如丝,
或如发,风吹欲绝又不绝。锋芒利如欧冶剑,
劲直浑是并州铁。时复枯燥何褵褷,
忽觉阴山突兀横翠微。中有枯松错落一万丈,
倒挂绝壁蹙枯枝。千魑魅兮万魍魉,欲出不可何闪尸。
又如翰海日暮愁阴浓,忽然跃出千黑龙。夭矫偃蹇,
入乎苍穹。飞沙走石满穷塞,万里飕飕西北风。
狂僧有绝艺,非数仞高墙不足以逞其笔势。
或逢花笺与绢素,凝神执笔守恒度。别来筋骨多情趣,
霏霏微微点长露。三秋月照丹凤楼,二月花开上林树。
终恐绊骐骥之足,不得展千里之步。狂僧狂僧,
尔虽有绝艺,犹当假良媒。不因礼部张公将尔来,
如何得声名一旦喧九垓。
作者介绍
任华 任华,唐代文学家。生卒年不详,青州乐安(今山东省博兴县)人。唐肃宗时任秘书省校书郎、监察御史等职,还曾任桂州刺史参佐。任华性情耿介,狂放不羁,自称“野人”“逸人”,仕途不得志。与高适友善,也有寄赠李白、杜甫的诗存世。 百科详情>>
大家还在搜