下载百度汉语App
名师好课免费看

古意九首

【作者】贯休 【朝代】
拼音
huǒ
yún
jǐn
mén
xīn
míng
míng
lán
huā
róng
mǎn
yuàn
tóng
fāng
xīn
jiā
rén
tiān
hǎo
niǎo
yīng
yīng
yǒu
shuāng
bái
xiàn
qīng
yǒu
jìng
cùn
zhū
bié
shì
tiān
jīng
wán
zhī
shì
shēng
bái
xiāo
shēn
ān
qīng
zhǐ
yīng
tiān
shàng
rén
jiàn
shuāng
yǎn
míng
yáng
shuò
wàn
cǎo
huái
怀
chūn
ēn
máng
máng
chén
fēi
péi
yōng
míng
gēn
běn
shì
suō
yòu
zhī
tiān
zi
zūn
xué
wèi
máo
shì
shī
duō
zhí
zhì
yán
nào
lèi
shì
tóng
bēng
bēn
wéi
xún
táo
zhǎng
zhě
mén
měi
rén
yóu
lóng
bèi
jīn
yuān
yāng
shǒu
dāo
chǐ
zài
bái
táng
wén
zhāng
shēn
chè
pèi
míng
dīng
dāng
hǎo
fēng
chuī
táo
huā
piàn
piàn
luò
yín
chuáng
fáng
xué
hàn
yuǎn
zhú
zhū
niǎo
xiáng
qián
kūn
yǒu
qīng
sàn
shī
rén
shèng
xián
qīng
fēng
zài
è
zhī
qiān
rén
wàn
rén
zhōng
rén
liǎng
rén
zhī
zài
dōng
huā
kāi
luò
shí
huáng
jīn
zhù
zuò
zhōng
zi
qīng
bái
yún
bái
fēng
huì
jiàn
shǒu
yáng
ér
huò
shì
chū
píng
bèi
rén
shēng
fēi
yuè
guāng
huī
cháng
zài
róng
jīn
cháng
xiāng
duì
jūn
jiàn
gōng
mén
sūn
hǎo
guān
gài
jiāo
zhēn
jīn
bǎi
liàn
huí
jīn
jiāo
bào
liú
shū
shēng
chén
āi
yuàn
jūn
zi
sàn
wèi
qīng
sōng
zāi
kǒng
jīng
huā
zhǐ
wèi
xiǎo
rén
kāi
shāng
xīn
shāng
xīn
yín
shàng
gāo
gāo
tái
cháng
xiè
kāng
wén
zhāng
yǒu
shén
shì
qīng
fēng
qīng
lǐn
rán
shì
xiāng
shí
zhǒng
wèi
wán
yín
zuò
fān
jīng
shí
zhǒng
wèi
gǎo
zuò
dēng
shān
yǒng
jiā
wèi
jùn
hòu
shān
shuǐ
tiān
xiān
dāng
xué
hàn
guān
cháng
tài
bái
xiān
zào
huà
xuán
zōng
zhì
zhī
bǎo
chuáng
diàn
殿
lóng
lóu
zhāo
shì
tuō
xuē
hòu
shàng
qīng
yíng
shēng
huáng
diàn
殿
qián
lín
rán
chè
duàn
huáng
jīn
suǒ
làng
yín
shān
mǎn
chuán
zài
jiǔ
guò
lǎo
chéng
diān
kuáng
shuí
gǎn
níng
zhī
jiāng
biān
fén
shì
yóu
zuì
zài
shān
zhōng
shí
dān
guì
huā
wēi
ruí
hóng
quán
jìn
yáo
cǎo
bái
shēng
huá
ruò
kāi
cuì
qiáng
guà
téng
kàn
jīng
zhú
chuāng
biān
bái
yuán
sān
liǎng
zhī
dōng
fēng
yǒu
lǎo
rén
yǎn
tóu
zhǒng
xiè
zhǔ
bái
shí
zhǐ
yīng
ér
yuè
shàng
lái
mén
yuè
luò
fāng
shǐ
guī
shòu
wēi
miào
jué
tián
dàn
suǒ
wèi
bié
lái
liù
nián
zhǐ
kǒng
bái
fēi

一雨火云尽,闭门心冥冥。兰花与芙蓉,满院同芳馨。
佳人天一涯,好鸟何嘤嘤。我有双白璧,不羡于虞卿。
我有径寸珠,别是天地精。玩之室生白,潇洒身安轻。
只应天上人,见我双眼明。
阳乌烁万物,草木怀春恩。茫茫尘土飞,培壅名利根。
我本是蓑笠,幼知天子尊。学为毛氏诗,亦多直致言。
不慕需臑类,附势同崩奔。唯寻桃李蹊,去去长者门。
美人如游龙,被服金鸳鸯。手把古刀尺,在彼白玉堂。
文章深掣曳,珂珮鸣丁当。好风吹桃花,片片落银床。
何妨学羽翰,远逐朱鸟翔。
乾坤有清气,散入诗人脾。圣贤遗清风,不在恶木枝。
千人万人中,一人两人知。忆在东溪日,花开叶落时。
几拟以黄金,铸作钟子期。
莫轻白云白,不与风雨会。莫见守羊儿,或是初平辈。
人生非日月,光辉岂常在。一荣与一辱,古今常相对。
君不见于公门,子孙好冠盖。
古交如真金,百炼色不回。今交如暴流,倏忽生尘埃。
我愿君子气,散为青松栽。我恐荆棘花,只为小人开。
伤心复伤心,吟上高高台。
常思谢康乐,文章有神力。是何清风清,凛然似相识。
一种为顽嚚,得作翻经石。一种为枯槁,得作登山屐。
永嘉为郡后,山水添鲜碧。何当学羽翰,一去观遗迹。
常思李太白,仙笔驱造化。玄宗致之七宝床,
虎殿龙楼无不可。一朝力士脱靴后,玉上青蝇生一个。
紫皇殿前五色麟,忽然掣断黄金锁。五湖大浪如银山,
满船载酒挝鼓过。贺老成异物,颠狂谁敢和。
宁知江边坟,不是犹醉卧。
忆在山中时,丹桂花葳蕤。红泉浸瑶草,白日生华滋。
箬屋开地炉,翠墙挂藤衣。看经竹窗边,白猿三两枝。
东峰有老人,眼碧头骨奇。种薤煮白石,旨趣如婴儿。
月上来打门,月落方始归。授我微妙诀,恬澹无所为。
别来六七年,只恐白日飞。
作者介绍
贯休(823~912年),俗姓姜,字德隐,婺州浦江(一说为江西进贤县)人,唐末五代著名画僧。7岁时投和安寺圆贞禅师出家为童侍。贯休记忆力特好,日诵《法华经》1000字,过目不忘。贯休雅好吟诗,常与僧处默隔篱论诗,或吟寻偶对,或彼此唱和,见者无不惊异。贯休受戒以后,诗名日隆,仍至于远近闻名。乾化二年(915年)终于所居,世寿89。 百科详情>>