下载百度汉语App
名师好课免费看

自序

拼音
yīng
ér
duò
lǎo
jiā
rén
huán
rào
hào
táo
rán
zhě
rén
zhī
suǒ
chéng
shǐ
chéng
zhōng
jiān
rén
pǐn
zhī
gāo
xià
zhī
duō
guǎ
wèi
héng
gài
zhě
líng
xìng
zhī
xiàn
xiàng
yǒu
fēn
líng
xìng
yǒu
fēn
ér
zhī
shùn
yān
niú
zhōng
suì
qín
shí
guò
chú
biān
xiāng
zhōng
shǐ
wèi
xīn
rán
zhī
líng
xìng
quē
yuán
hóu
zhī
wèi
tiào
zhì
shēn
lín
yàn
bǎo
zhì
ér
shàn
zhě
yuán
hóu
zhī
jiā
yún
yuán
hóu
dòng
zhōng
xìng
zuì
jìn
rén
zhě
yǒu
líng
xìng
shī
yún
dōng
sān
xiá
xiá
zhǎng
yuán
sān
shēng
duàn
rén
cháng
gǎn
qíng
wèi
líng
xìng
shēng
gǎn
qíng
gǎn
qíng
shēng
yǒu
liǎng
lèi
wèi
yǒu
lèi
wèi
lèi
chī
ér
ái
shī
guǒ
zān
wèi
lèi
zhī
chéng
bēng
zhī
zhú
rǎn
xiāng
fēi
zhī
lèi
yǒu
lèi
zhī
yǒu
lèi
zhī
yòu
fēn
liǎng
zhǒng
wèi
zhě
shàng
ruò
wèi
zhě
shèn
jìn
xíng
nǎi
yuǎn
sāo
wèi
dài
zhī
zhuāng
zi
wèi
méng
sǒu
zhī
shǐ
wèi
tài
shǐ
gōng
zhī
cǎo
táng
shī
wèi
gōng
zhī
hòu
zhǔ
shān
rén
huà
wáng
shí
西
xiāng
cáo
xuě
qín
hóng
lóu
mèng
wáng
zhī
yán
yuē
bié
hèn
chóu
mǎn
fèi
nán
táo
xiè
chú
zhǐ
dài
hóu
shé
qiān
zhǒng
xiǎng
xiàng
shuí
shuō
cáo
zhī
yán
yuē
mǎn
zhǐ
huāng
táng
yán
xīn
suān
lèi
dōu
yún
zuò
zhě
chī
shuí
jiě
zhōng
míng
chá
yuē
qiān
fāng
míng
jiǔ
yuē
wàn
yàn
tóng
bēi
zhě
qiān
fāng
wàn
yàn
tóng
bēi
rén
shēng
jīn
zhī
shí
yǒu
shēn
shì
zhī
gǎn
qíng
yǒu
jiā
guó
zhī
gǎn
qíng
yǒu
shè
huì
zhī
gǎn
qíng
yǒu
zhǒng
jiào
zhī
gǎn
qíng
gǎn
qíng
shēn
zhě
tòng
hóng
鸿
dōu
bǎi
liàn
shēng
suǒ
yǒu
lǎo
cán
yóu
zhī
zuò
cán
rén
jiāng
lǎo
zhī
hǎi
nèi
qiān
fāng
rén
jiān
wàn
yàn
yǒu
tóng
tóng
bēi
zhě
yān

婴儿堕地,其泣也呱呱;及其老死,家人环绕,其哭也号陶。
然则哭泣也者,固人之所以成始成终也。
其间人品之高下,以其哭泣之多寡为衡。
盖哭泣者,灵性之现象也,有一分灵性即有一分哭泣,而际遇之顺逆不与焉。
马与牛,终岁勤苦,食不过刍秣,与鞭策相终始,可谓辛苦矣,然不知哭泣,灵性缺也。
猿猴之为物,跳掷于深林,厌饱乎梨栗,至逸乐也,而善啼;啼者,猿猴之哭泣也。
故博物家云:猿猴,动物中性最近人者,以其有灵性也。
古诗云:“巴东三峡巫峡长,猿啼三声断人肠。
”其感情为何如矣!灵性生感情,感情生哭泣。
哭泣计有两类:一为有力类,一为无力类。
痴儿騃女,失果则啼,遗簪亦泣,此为无力类之哭泣;城崩杞妇之哭,竹染湘妃之泪,此有力类之哭泣也。
有力类之哭泣又分两种:以哭泣为哭泣者,其力尚弱;不以哭泣为哭泣者,其力甚劲,其行乃弥远也。
《离骚》为屈大夫之哭泣,《庄子》为蒙叟之哭泣,《史记》为太史公之哭泣,《草堂诗集》为杜工部之哭泣;李后主以词哭,八大山人以画哭;王实甫寄哭泣于《西厢》,曹雪芹寄哭泣于《红楼梦》。
王之言曰:“别恨离愁,满肺腑难陶泄。
除纸笔代喉舌,我千种想思向谁说?”曹之言曰:“满纸荒唐言,一把辛酸泪;都云作者痴,谁解其中意?”名其茶曰“千芳一窟”,名其酒曰“万艳同杯”者:千芳一哭,万艳同悲也。
吾人生今之时,有身世之感情,有家国之感情,有社会之感情,有种教之感情。
其感情愈深者,其哭泣愈痛:此鸿都百炼生所以有《老残游记》之作也。
棋局已残,吾人将老,欲不哭泣也得乎?吾知海内千芳,人间万艳,必有与吾同哭同悲者焉!
大家还在搜
编辑 参与贡献百度汉语诗词内容