下载百度汉语App
名师好课免费看

赠别崔纯亮

【作者】孟郊 【朝代】
拼音
shí
cháng
qiáng
shēng
huān
chū
mén
yǒu
ài
shuí
wèi
tiān
kuān
yǒu
ài
fēi
xiá
fāng
cháng
ān
dào
bàng
xiǎo
rén
zhì
xiǎn
píng
shēng
tài
xíng
jìng
gǎi
guāng
lán
gǎi
xiāng
shǐ
zhī
jūn
zi
xīn
jiāo
jiǔ
dào
zhāng
jūn
xīn
huái
怀
bié
huí
huáng
jìn
niè
quán
liú
zhǎng
rěn
shuāi
rěn
yōu
xíng
shāng
xiàng
zhuàng
jiǎ
shēng
liáng
dāng
shī
shí
zhān
shang
rén
quàn
jiā
cān
cān
nán
qiáng
fàn
jiǔ
zhù
jiē
shí
duàn
cháng
kuàng
shì
ér
yuàn
yuàn
líng
cāng
cāng
ruò
yǒu
zhī
bái
xià
qīng
shuāng
jīn
zhāo
shǐ
jīng
tàn
luò
kōng
máng
máng

食荠肠亦苦,强歌声无欢。
出门即有碍,谁谓天地宽。
有碍非遐方,长安大道傍。
小人智虑险,平地生太行。
镜破不改光,兰死不改香。
始知君子心,交久道益彰。
君心与我怀,离别俱回遑。
譬如浸蘖泉,流苦已日长。
忍泣目易衰,忍忧形易伤。
项籍岂不壮,贾生岂不良。
当其失意时,涕泗各沾裳。
古人劝加餐,此餐难自强。
一饭九祝噎,一嗟十断肠。
况是儿女怨,怨气凌彼苍。
彼苍若有知,白日下清霜。
今朝始惊叹,碧落空茫茫。
作者介绍
孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 百科详情>>
大家还在搜