下载百度汉语App
名师好课免费看

冬至日寄小侄阿宜诗

【作者】杜牧 【朝代】
拼音
xiǎo
zhí
míng
ā
wèi
sān
chǐ
zhǎng
tóu
yuán
jīn
jǐn
liǎng
yǎn
míng
qiě
guāng
nián
xué
guān
rén
zhú
rào
láng
zhǐ
huī
qún
ér
bèi
jiān
gāng
jīn
nián
shǐ
shū
xià
kǒu
sān
xíng
suí
xiōng
dàn
liǎn
shǒu
zhěng
shang
suì
dōng
zhì
bài
páng
zhù
ěr
yuàn
ěr
guì
réng
qiě
shòu
寿
mìng
zhǎng
jīn
nián
jiāng
wài
jīn
shēng
yáng
ěr
jiàn
zhù
ěr
qīng
shāng
yáng
jūn
zi
chū
shēng
shèn
wēi
máng
pái
yīn
chū
jiǔ
wàn
suí
kāi
zhāng
xiǎo
ér
xué
jiù
yuè
jiāng
qín
qín
èr
shí
néng
wén
zhāng
shì
huàn
zhì
gōng
xiāng
zhì
jūn
zuò
yáo
tāng
jiā
gōng
xiāng
jiā
jiàn
pèi
cháng
dīng
dāng
jiù
kāi
zhū
mén
cháng
ān
chéng
zhōng
yāng
zhōng
wàn
juàn
shū
mǎn
táng
jiā
èr
bǎi
biān
shàng
xià
chí
huáng
wáng
duō
shì
zhōu
xiě
jīn
lái
qiáng
shàng
ěr
zhù
ěr
wèi
xián
liáng
jīng
shū
kuò
gēn
běn
shǐ
shū
yuè
xīng
wáng
gāo
zhāi
sòng
yàn
nóng
xūn
bān
xiāng
fàn
hào
hào
hán
liǔ
cāng
cāng
jìn
zhě
jūn
zi
zhēng
qiáng
liáng
yuàn
ěr
zhù
hòu
shū
máng
shí
zhǐ
yuè
xiāng
cháo
tíng
yòng
wén
zhì
kāi
guān
zhí
chǎng
yuàn
ěr
chū
mén
guān
yáng
xiōng
hào
xué
wèn
liàng
zhòu
zhōng
zhì
guī
shū
mǎn
chuáng
hòu
guì
yǒu
jīn
wèi
cáng
cuī
zhāo
shēng
cuī
yún
jiān
shēng
láng
duī
qián
bǎi
sàn
chāng
jīn
suī
wèi
è
饿
dòng
jiāng
cān
jūn
xiàn
wèi
chén
jīng
kuāng
ráng
zhōng
zhì
chī
chuí
shēn
mǎn
chuāng
guān
hǎo
mǎi
bǎi
shù
sāng
shuì
qián
wèi
shū
gǎn
cháng
yuàn
ěr
wén
huān
xīn
cháng
míng
gōng
què
chí
táng
ruò
liáo
dǎo
kàn
zhēng
áo
xiáng
zǒng
zhū
xiǎo
dào
shī
wàng

小侄名阿宜,未得三尺长。
头圆筋骨紧,两眼明且光。
去年学官人,竹马绕四廊。
指挥群儿辈,意气何坚刚。
今年始读书,下口三五行。
随兄旦夕去,敛手整衣裳。
去岁冬至日,拜我立我旁。
祝尔愿尔贵,仍且寿命长。
今年我江外,今日生一阳。
忆尔不可见,祝尔倾一觞。
阳德比君子,初生甚微茫。
排阴出九地,万物随开张。
一似小儿学,日就复月将。
勤勤不自已,二十能文章。
仕宦至公相,致君作尧汤。
我家公相家,剑佩尝丁当。
旧第开朱门,长安城中央。
第中无一物,万卷书满堂。
家集二百编,上下驰皇王。
多是抚州写,今来五纪强。
尚可与尔读,助尔为贤良。
经书括根本,史书阅兴亡。
高摘屈宋艳,浓薰班马香。
李杜泛浩浩,韩柳摩苍苍。
近者四君子,与古争强梁。
愿尔一祝后,读书日日忙。
一日读十纸,一月读一箱。
朝廷用文治,大开官职场。
愿尔出门去,取官如驱羊。
吾兄苦好古,学问不可量。
昼居府中治,夜归书满床。
后贵有金玉,必不为汝藏。
崔昭生崔芸,李兼生窟郎。
堆钱一百屋,破散何披猖。
今虽未即死,饿冻几欲僵。
参军与县尉,尘土惊劻勷。
一语不中治,笞箠身满疮。
官罢得丝发,好买百树桑。
税钱未输足,得米不敢尝。
愿尔闻我语,欢喜入心肠。
大明帝宫阙,杜曲我池塘。
我若自潦倒,看汝争翱翔。
总语诸小道,此诗不可忘。
作者介绍
杜牧(803年-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人。杜牧是唐代杰出的诗人、散文家,是宰相杜佑之孙,杜从郁之子。唐文宗大和二年26岁中进士,授弘文馆校书郎。后赴江西观察使幕,转淮南节度使幕,又入观察使幕,理人国史馆修撰,膳部、比部、司勋员外郎,黄州、池州、睦州刺史等职。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。杜牧的诗歌以七言绝句著称,内容以咏史抒怀为主,其诗英发俊爽,多切经世之物,在晚唐成就颇高。 百科详情>>
大家还在搜