下载百度汉语App
名师好课免费看

奉和上元酺宴应诏

【作者】杨炯 【朝代】
拼音
jiǎ
zāi
nián
zhōu
suí
sòng
shàng
xián
yāo
xīng
liù
zhàng
chū
zhòng
xuán
chì
xiàn
kōng
zhǔ
cāng
shēng
wèn
tiān
guī
lóng
kāi
bǎo
mìng
yún
huǒ
zhāo
líng
qìng
wàn
zhēn
rén
qiān
qiū
féng
shèng
zhèng
zōng
xuán
yuǎn
wén
xiū
guāng
shèng
hào
zhōng
píng
huáng
wēi
tiān
xià
jīng
cān
chén
zhāo
wén
zhòu
jiā
shēng
míng
hàn
hòu
sān
zhāng
lìng
zhōu
wáng
bīng
xiōng
qióng
jiǎo
běn
yuǎn
zhēng
shuò
jiāo
zi
tiān
jiē
yóu
lái
kuī
yuè
sǎo
fēng
zài
zhàn
tún
qīng
míng
yuè
dàn
xiāo
suǒ
yān
yún
huàn
hán
shǔ
píng
fēn
yīn
yáng
zhēn
guàn
wéi
shén
xié
miào
nǎi
shèng
yōu
zàn
xià
zhēn
xiáng
píng
jiē
shǔ
huì
chāng
jīn
fēng
guān
shuǐ
míng
táng
shèng
xūn
huá
xīng
bāo
tiān
huáng
xiào
wǎng
guāng
qián
shì
tiān
huàn
sān
chén
huī
líng
shū
yún
jìng
shí
qióng
liǎn
bo
dài
yíng
qiān
亿
wěi
huá
xuān
chóng
guāng
wàng
yuán
gōng
qīng
lùn
zhì
dào
tiān
zi
bài
chāng
yán
léi
jiě
chū
kāi
chū
xīng
kōng
biàn
便
yuán
yáo
tái
liáng
jǐng
jiàn
yín
quē
qiū
yīn
biàn
bǎi
chěng
lóng
qiān
mén
zhuàng
gōng
diàn
殿
shēn
rén
qià
mán
jiǎo
kǎi
zhōu
huán
xiàn
xuān
shì
zhào
qún
chén
míng
tíng
bǎi
shén
yǎng
hái
zhān
ēn
gèng
shì
chūn
xiāng
chéng
fēi
shù
chǔ
guó
yǒu
rén

甲乙遇灾年,周隋送上弦。
妖星六丈出,沴气七重悬。
赤县空无主,苍生欲问天。
龟龙开宝命,云火昭灵庆。
万物睹真人,千秋逢圣政。
祖宗玄泽远,文武休光盛。
大号域中平,皇威天下惊。
参辰昭文物,宇宙浃声名。
汉后三章令,周王五伐兵。
匈奴穷地角,本自远正朔。
骄子起天街,由来亏礼乐。
一衣扫风雨,再战夷屯剥。
清明日月旦,萧索烟云涣。
寒暑既平分,阴阳复贞观。
惟神谐妙物,乃圣符幽赞。
下武发祯祥,平阶属会昌。
金泥封日观,璧水匝明堂。
业盛勋华德,兴包天地皇。
孝思义罔极,易礼光前式。
天焕三辰辉,灵书五云色。
敬时穷发敛,卜代盈千亿。
五纬聚华轩,重光入望园。
公卿论至道,天子拜昌言。
雷解初开出,星空即便元。
瑶台凉景荐,银阙秋阴遍。
百戏骋鱼龙,千门壮宫殿。
深仁洽蛮徼,恺乐周寰县。
宣室召群臣,明庭礼百神。
仰德还符日,沾恩更似春。
襄城非牧竖,楚国有巴人。
作者介绍
杨炯(650年-692年),汉族,弘农华阴(今属陕西)人,排行第七;唐朝诗人,初唐四杰之一。显庆六年(公元661年),年仅11岁的杨炯被举为神童,上元三年(676年)应制举及第,授校书郎。后又任崇文馆学士,迁詹事、司直。垂拱元年(685年),降官为梓州司法参军。天授元年(690年),任教于洛阳宫中习艺馆。如意元年(692年)秋后改任盈川县令,吏治以严酷著称,卒于任所。因此后人称他为“杨盈川”。 百科详情>>