下载百度汉语App
名师好课免费看

琴曲歌辞·胡笳十八拍

【作者】刘商 【朝代】
拼音
hàn
shì
jiāng
shuāi
bīn
dòng
gān
zhēng
zhàn
pín
āi
āi
shēng
jiàn
luàn
dāng
chén
shā
chuāng
duì
jìng
wèi
jīng
shì
jiāng
wèi
zhū
lián
néng
shēn
zhāo
zhōng
guó
cāng
huáng
chǔ
chù
féng
rén
jiāng
mìng
wěi
fēng
hóng
yán
suí
chén
shàng
jiāng
xiàng
jué
yàn
shēng
qiú
róng
jié
xīng
shān
shì
rén
chái
láng
nán
xíng
jǐn
tiān
shān
shuāng
xiàn
fēng
xiāo
tiáo
jìn
guó
wàn
zhòng
yīn
niǎo
fēi
hán
shā
mǎng
mǎng
nán
běi
qiú
zài
léi
xiè
yōu
wàn
duān
chǔ
shuō
shǐ
使
jiǎn
shí
ròu
yǐn
xuè
chéng
zhī
shā
shēn
yuàn
wèi
zǎo
bèi
é
méi
lèi
shēn
kōng
bēi
ruò
zhì
róu
shuǐ
shān
chuān
zhǎng
shuí
de
chǔ
tiān
shì
xiāng
guó
cóng
jīng
shǎo
jīng
shén
jué
fēng
shuāng
sǔn
yán
zhōng
guī
mèng
lái
yòu
méng
lóng
jiě
chuán
xiāo
màn
màn
tiān
jiào
wén
míng
míng
hàn
yuè
yīng
xiāng
shí
shuǐ
tóu
宿
cǎo
tóu
zuò
fēng
chuī
hàn
shang
yáng
zhī
zhǎng
shū
gāo
zi
qiú
lǐng
réng
zuǒ
jīn
háo
xiù
xīng
shān
zhòu
xíng
zhān
zhàng
shí
dìng
yuè
zhǎng
guò
guài
chūn
guāng
lái
jiǔ
zhòng
fēng
huā
liǔ
tiān
fān
shuí
zhī
jīn
zhèng
nán
kàn
běi
dǒu
xìng
míng
yīn
xìn
liǎng
tōng
zhōng
jīng
nián
cháng
kǒu
shì
fēi
zài
zhǐ
huī
yán
chuán
qíng
shǒu
nán
ér
rén
dài
gōng
jiàn
sāi
fān
yáng
shuāng
xiàn
cùn
dōng
西
yóu
tōu
shēng
fēi
qíng
yuàn
qiū
chóu
zhōng
tīng
suì
shēn
yuàn
jìng
yún
yuè
shàng
tiān
xiāng
yīng
de
zhòng
xiāng
jiàn
jiā
jiāo
xiǎo
yuǎn
zhēn
qín
xué
xùn
rǎo
jīn
lún
niàn
xiāng
huǐ
dāng
chū
fàng
lín
biǎo
shuò
fēng
xiāo
xiāo
hán
xīng
liáo
luò
tiān
xiǎo
dàn
guī
guī
chóu
xīn
xiǎng
shì
lóng
zhōng
niǎo
dāng
chán
wèn
dào
shì
bīn
hóng
鸿
jiě
chuán
xìn
xué
xuè
xiě
shū
shū
shàng
qiān
zhòng
wàn
zhòng
hèn
rán
shào
nián
néng
zǒu
wān
gōng
shè
fēi
yuǎn
jìn
suì
lìng
biān
yàn
zhuǎn
rén
jué
yóu
fāng
cùn
hèn
líng
è
xīng
shān
zēng
yuàn
tiān
shēng
ér
juān
shēng
zi
qíng
wǎn
rán
mào
shū
zēng
hái
ài
xīn
zhōng
jué
cháng
xiāng
qiān
zhāo
zhāo
zài
yǎn
qián
shēng
shǒu
yǎng
níng
lián
lái
yuè
wǎng
xiāng
tuī
qiān
tiáo
tiáo
xīng
suì
zhōu
tiān
dōng
xià
shuāng
xiàn
shuǐ
dòng
cǎo
wèi
nián
hàn
jiā
jiǎ
zi
yǒu
zhēng
shuò
jué
sān
guāng
kōng
xuán
huí
hóng
鸿
yàn
lái
yòu
cháng
duàn
chán
chú
kuī
yuán
píng
luò
jǐng
kōng
yǒng
chén
xiāng
wàng
duàn
guī
xīn
níng
zhī
yuǎn
shǐ
使
wèn
xìng
míng
hàn
líng
líng
chuán
hǎo
yīn
mèng
hún
dào
xiāng
guó
jué
hòu
fān
chéng
āi
yuàn
shēn
jīn
guǒ
shì
mèng
zhōng
shì
guò
bēi
lái
qíng
rèn
tóng
zhì
qiān
shuāng
zài
jiāng
lái
liú
yòu
huán
xiāng
bié
liǎng
nán
fēn
níng
ér
guī
jiù
guó
shān
chuān
wàn
biān
shù
bèi
miàn
yóu
de
xiāo
lèi
hén
mǎn
miàn
duì
cán
yáng
zhōng
xiàng
nán
běi
ér
xiū
chǐ
qíng
yán
zi
shǒu
zhōng
shí
zhǐ
yǒu
cháng
duǎn
jié
zhī
tòng
jiē
xiāng
huán
xiāng
jiàn
qīn
niàn
piāo
líng
shēng
nán
fēng
wàn
chuī
xīn
xīn
suí
fēng
liáo
shuǐ
tàn
jīn
huái
怀
dìng
fēn
dāng
shí
yuàn
lái
guī
yòu
hèn
zhī
chóu
yuàn
ruò
shì
yǒu
fēng
máng
rǎo
fāng
cùn
bēi
huān
bìng
xíng
qíng
wèi
kuài
xīn
xiāng
yóu
xiāng
wèn
yuán
shēng
tiān
shǔ
qīn
xiàng
chóu
chóu
jié
ēn
xìn
shí
zhǐ
jué
tiān
cāng
cāng
guī
shǐ
zhī
zhǎng
zhòng
yīn
bái
luò
chǔ
qiū
yàn
suǒ
xiàng
yīng
nán
fāng
píng
shā
huò
yuǎn
jìn
yōu
yōu
suí
yàn
háng
zhēng
wèi
jǐn
jǐn
jiàn
xíng
rén
biān
cǎo
huáng
xíng
jǐn
tiān
qiān
wàn
wéi
jiàn
huáng
shā
bái
yún
pǎo
xuě
xián
cǎo
gēn
rén
qiāo
bīng
yǐn
liú
shuǐ
yān
shān
fǎng
仿
biàn
fēng
shù
wén
hàn
jiā
lěi
qián
chéng
shì
xiāng
shēng
qián
miǎn
xiàng
zhōng
guī
lái
xiāng
jiàn
qīn
tián
yuán
bàn
chūn
cǎo
绿
míng
zhú
zhòng
rán
wēi
jìn
huī
hán
quán
gèng
chén
zài
chí
jīn
zhì
hǎo
nòng
tóng
shēng
chū
guān
shān
shí
èr
nián
āi
qíng
jǐn
zài
jiā

汉室将衰兮四夷不宾,动干戈兮征战频。
哀哀父母生育我,见离乱兮当此辰。纱窗对镜未经事,
将谓珠帘能蔽身。一朝虏骑入中国,苍黄处处逢胡人。
忽将薄命委锋镝,可惜红颜随虏尘。
马上将余向绝域,厌生求死死不得。戎羯腥膻岂是人,
豺狼喜怒难姑息。行尽天山足霜霰,风土萧条近胡国。
万里重阴鸟不飞,寒沙莽莽无南北。
如羁囚兮在缧绁,忧虑万端无处说。使余力兮翦余发,
食余肉兮饮余血。诚知杀身愿如此,以余为妻不如死。
早被蛾眉累此身,空悲弱质柔如水。
山川路长谁记得,何处天涯是乡国。自从惊怖少精神,
不觉风霜损颜色。夜中归梦来又去,朦胧岂解传消息。
漫漫胡天叫不闻,明明汉月应相识。
水头宿兮草头坐,风吹汉地衣裳破。羊脂沐发长不梳,
羔子皮裘领仍左。狐襟貉袖腥复膻,昼披行兮夜披卧。
毡帐时移无定居,日月长兮不可过。
怪得春光不来久,胡中风土无花柳。天翻地覆谁得知,
如今正南看北斗。姓名音信两不通,终日经年常闭口。
是非取与在指撝,言语传情不如手。
男儿妇人带弓箭,塞马蕃羊卧霜霰。寸步东西岂自由,
偷生乞死非情愿。龟兹筚篥愁中听,碎叶琵琶夜深怨。
竟夕无云月上天,故乡应得重相见。
忆昔私家恣娇小,远取珍禽学驯扰。如今沦弃念故乡,
悔不当初放林表。朔风萧萧寒日暮,星河寥落胡天晓。
旦夕思归不得归,愁心想似笼中鸟。
当日苏武单于问,道是宾鸿解传信。学他刺血写得书,
书上千重万重恨。髯胡少年能走马,弯弓射飞无远近。
遂令边雁转怕人,绝域何由达方寸。
恨凌辱兮恶腥膻,憎胡地兮怨胡天。生得胡儿欲弃捐,
及生母子情宛然。貌殊语异憎还爱,心中不觉常相牵。
朝朝暮暮在眼前,腹生手养宁不怜。
日来月往相推迁,迢迢星岁欲周天。无冬无夏卧霜霰,
水冻草枯为一年。汉家甲子有正朔,绝域三光空自悬。
几回鸿雁来又去,肠断蟾蜍亏复圆。
破瓶落井空永沉,故乡望断无归心。宁知远使问姓名,
汉语泠泠传好音。梦魂几度到乡国,觉后翻成哀怨深。
如今果是梦中事,喜过悲来情不任。
童稚牵衣双在侧,将来不可留又忆。还乡惜别两难分,
宁弃胡儿归旧国。山川万里复边戍,背面无由得消息。
泪痕满面对残阳,终日依依向南北。
莫以胡儿可羞耻,思情亦各言其子。手中十指有长短,
截之痛惜皆相似。还乡岂不见亲族,念此飘零隔生死。
南风万里吹我心,心亦随风渡辽水。
叹息襟怀无定分,当时怨来归又恨。不知愁怨意若何,
似有锋铓扰方寸。悲欢并行情未快,心意相尤自相问。
不缘生得天属亲,岂向仇雠结恩信。
去时只觉天苍苍,归日始知胡地长。重阴白日落何处,
秋雁所向应南方。平沙四顾自迷惑,远近悠悠随雁行。
征途未尽马蹄尽,不见行人边草黄。
行尽胡天千万里,惟见黄沙白云起。马饥跑雪衔草根,
人渴敲冰饮流水。燕山仿佛辨烽戍,鼙鼓如闻汉家垒。
努力前程是帝乡,生前免向胡中死。
归来故乡见亲族,田园半芜春草绿。明烛重然煨烬灰,
寒泉更洗沉泥玉。载持巾栉礼仪好,一弄丝桐生死足。
出入关山十二年,哀情尽在胡笳曲。
作者介绍
刘商,唐代诗人、画家,字子夏,彭城(今江苏徐州)人。大历(七六六至七七九)间进士。官礼部郎中。能文善画,诗以乐府见长。刘商的诗歌作品很多,代表作有《琴曲歌辞·胡笳十八拍》,这是他罢庐州合肥县令后所作,约写于大历四五年(769——770)。《唐才子传》卷四说他“拟蔡淡《胡笳曲》,脍炙当时”。《全唐诗》收录有刘商的很多诗歌。 百科详情>>
大家还在搜