下载百度汉语App
名师好课免费看

游泾川水西寺蕳叶八宣慰刘七都事章卞二元师

【作者】宋濂 【朝代】
拼音
shuǐ
xíng
jiān
xún
zhāo
yáo
yuè
zuì
jīn
chí
suì
zhī
shén
chī
dàn
shuì
ruò
fēi
yóu
míng
shān
huō
yōu
jīng
chuān
míng
hàn
xiàn
bǎo
shèng
biāo
táng
wǎng
qíng
jiān
bǎi
è
zhuǎn
chì
chuān
hóng
鸿
míng
tāo
xiě
pāng
fǎng
仿
hào
zhū
hūn
méng
chī
mèi
xiǎo
zhōu
liè
róng
zuò
xiǎn
céng
zhōng
liú
zhèn
hàn
shù
xìng
mìng
háo
liǎn
róng
yáo
bǐng
héng
zhuì
liáng
jiǔ
xìng
dēng
cùn
huái
怀
qiān
wèi
pán
huí
xíng
lǒng
xuàn
shī
gōu
suì
niè
zhǐ
qiàn
jiàn
shí
guān
pái
shēn
qīng
lín
bái
diǎn
qún
cuì
dào
guò
huán
bǎi
chēng
yōu
suì
qīng
hóng
shǎn
bài
shén
guǐ
cuò
fēi
suì
zhōng
jīng
bái
hóng
zhí
guàn
tiān
zhōu
zài
suǒ
jīng
shī
zhù
fèi
chì
shū
cóng
tiān
lái
yóu
lēi
chóng
níng
xiàng
xián
hèn
fēi
jiān
chǒu
xiè
shén
nán
fēng
xiào
lín
báo
chuī
luò
yīng
xióng
lèi
yǎng
gǎn
wēi
zhōng
shé
xíng
西
shì
wěi
shàng
fāng
mǎn
dàn
yún
huáng
líng
yōu
chóng
zhōng
shí
yīn
tái
guà
qíng
xióng
dōu
hái
zhēn
yīng
tiān
tāi
cuì
tíng
shēng
lín
qíng
chū
cán
sēng
liù
bèi
yáo
guǒ
shān
bēn
shī
shéng
miàn
máng
bié
yǒu
bái
shī
qún
shēn
yún
tán
suì
yán
cóng
róng
fēi
tóng
zūn
léi
wèi
chū
fāng
ěr
máo
sǎn
bái
jiāng
zhī
suǐ
pēng
hóng
qún
xiū
wèi
zhōng
jiàn
sān
jué
le
shí
tāng
bǐng
yín
nèn
yuán
chuǎn
xuě
tāo
shì
chū
xīn
piān
shí
wèi
zōng
hàn
wèi
kūn
yào
yuān
yāng
qiú
cuò
luò
lín
shì
jiāng
sān
mèi
huàn
chū
qiān
yǒu
shí
xióng
duó
sān
jūn
shuài
西
yuè
zhī
tóu
běi
duàn
jiān
kūn
shuí
zhī
yōu
shì
xīn
jǐn
xuě
cāng
jiāng
shàng
chán
guān
dāng
kuì
shǎo
yān
chū
qiū
jīn
xiāo
zhì
xióng
jiāng
shì
fēn
hēi
bái
dǐng
fèi
fēn
gān
dōng
bài
nán
西
lín
zhì
cháng
xiào
chū
shān
lái
huāng
yún
cuì
guī
宿
shān
xiàn
zhōng
qióng
chóu
xiāng
zhì
liáng
jué
zhū
qiàn
yùn
lài
liáng
péng
qiān
míng
yuè
yōu
mèi
shān
lín
shí
dào
lèi
róng
kāi
dòng
shuǐ
bīng
lián
yuān
lóng
xué
rén
yín
yuán
cǎi
lán
shù
cān
diào
zhǔ
xiān
kān
shèng
姿
nài
xīn
suǒ
xìng
èr
sān
yǒu
suān
xián
tóng
suǒ
shì
gōu
jué
shén
jiōng
tàn
xuán
tiān
suī
xiào
jiān
méng
wèi
shēng
rèn
yùn
quán
shí
suí
suǒ
zhí
jìng
tíng
zài
wàng
qīng
xíng
xíng
pèi

水陆行兼旬,招摇月如醉。
筋弛遂莫支,神痴但思睡。
若非游名山,曷以豁幽闭。
泾川名汉县,宝胜标唐寺。
一往情已坚,百阏思转炽。
大川阻鸿溟,怒涛写滂濞。
仿佛号夫诸,昏蒙舞魑魅。
小舟劣容坐,大险曾不避。
中流震撼数,性命毫发计。
敛股不容摇,屏息恒独惴。
良久幸登陆,寸步怀千畏。
盘回行陇畦,迷眩失沟遂。
啮趾嵌剑石,衣冠排戟蔌。
身入青玉林,一白点群翠。
道过桓彝祠,古柏撑幽邃。
青红闪败壁,神鬼错飞旞。
忠精烨白虹,直欲贯天地。
周礼在所旌,尸祝宜弗废。
敕书从天来,犹勒崇宁字。
象贤恨非古,奸丑亵神器。
南风啸林薄,吹落英雄泪。
俯仰感微衷,蛇行复西逝。
委移履上方,满目但椔翳。
云何黄檗灵,不敌郁攸崇。
卧钟蚀阴苔,孤塔挂晴荔。
大雄兜率还,真应天台萃。
木鱼午停声,林鼯晴出戏。
残僧五六辈,飖衲裹山隶。
奔趋失绳矩,面目剧芒刺。
别有白发师,野鹤鸡群异。
身披伽黎衣,云继泐潭裔。
揖客入邃筵,从容语非易。
呼童涤尊罍,为我出芳饵。
溪毛糁白姜,芝髓烹红胾。
群羞未终荐,三爵了不识。
汤饼银丝嫩,园荈雪涛试。
复出新篇什,自谓宗汉魏。
焜燿鸳鸯裘,错落麒麟罽。
似将三昧力,幻出千葩丽。
有时气雄拔,欲夺三军帅。
西取月氏头,北断坚昆臂。
谁知忧世心,尽雪沧江涕。
缁女尚如斯,蝉冠当不愧。
少焉出楸局,矜负骁与鸷。
雌雄将势分,黑白如鼎沸。
分甘东野拜,难续西林志。
长啸出山来,荒云密如毳。
归宿山县中,穷愁复相滞。
粮绝诸傔愠,濑激良朋忌。
褰衣步明月,忧极不思寐。
忆昔山林居,岂识道途累。
崖色夫容开,洞水冰帘腻。
渊龙学人吟,夜猿呼鹤唳。
采岚术可餐,钓渚鲜堪哜。
负此济胜姿,奈何心不悸。
所幸二三友,酸咸同所嗜。
钩理抉神扃,探玄发天秘。
虽于嘻笑间,亦足洗蒙罻。
此生已任运,泉石随所值。
敬亭在望青,行行勿迂辔。
作者介绍
宋濂(1310—1381)字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。汉族,浦江(今浙江浦江县)人,元末明初文学家,曾被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,学者称太史公。宋濂与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”。他因长孙宋慎牵连胡惟庸党案而被流放茂州,途中病死于夔州。他的代表作品有《送东阳马生序》、《朱元璋奉天讨元北伐檄文》等。 百科详情>>