
下载百度汉语App
名师好课免费看

晚虹
wǎn
晚
hóng
虹
suí
随
yǔ
雨
guò
过
shān
山
diān
巅
shuí
谁
chā
插
qīng
青
yún
云
dào
倒
guà
挂
xuán
悬
kě
可
xī
惜
liǎng
两
chuí
垂
kōng
空
dào
到
hǎi
海
bù
不
lìng
令
yì
一
zhí
直
jìng
径
chōng
冲
tiān
天
bù
不
kān
堪
mù
暮
ǎi
霭
nán
难
xiāng
相
bì
蔽
cháng
常
dào
到
xié
斜
yáng
阳
yì
亦
kě
可
lián
怜
hǎo
好
shǐ
使
kě
渴
lái
来
néng
能
jù
剧
yǐn
饮
qiě
且
jiào
教
fú
浮
hè
壑
jiǎn
减
qīng
清
yuān
渊
晚虹随雨过山巅,谁插青云倒挂悬。可惜两垂空到海,不令一直径冲天。不堪暮霭难相蔽,常到斜阳亦可怜。好使渴来能剧饮,且教浮壑减清渊。
作者介绍
王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。
百科详情>>