下载百度汉语App
名师好课免费看

大云寺赞公房四首

【作者】杜甫 【朝代】
拼音
xīn
zài
shuǐ
jīng
zhān
chūn
shí
dòng
mén
jǐn
shēn
yuàn
guǒ
yōu
dào
fēi
kāi
zhuàng
zhōng
zhāi
cháng
xìng
yǐn
shí
guò
shuāi
yǒu
duō
kāi
huái
怀
kuì
huáng
jié
gòu
xià
huì
suǒ
shì
huā
biān
xíng
chí
tāng
xiū
bìng
wēi
xiào
suǒ
shī
ruǎn
qīng
guāng
míng
bái
dié
jīn
shēn
cáng
gōng
lǎo
宿
yòng
shēn
zhuǎn
jiāo
qíng
shàng
xīn
dào
lín
cái
shì
huì
yuǎn
guò
rén
xiè
yán
zhú
fēng
chuī
qīng
jǐng
qín
tiān
yīn
duì
huà
zuì
jué
rùn
lóng
lín
dēng
yǐng
zhào
shuì
xīn
qīng
wén
miào
xiāng
shēn
diàn
殿
fēng
dòng
jīn
láng
dāng
tiān
hēi
chūn
yuàn
qīng
àn
fāng
shéng
huí
duàn
jué
tiě
fèng
sēn
áo
xiáng
fàn
fàng
shí
chū
zhōng
cán
réng
yīn
chuáng
míng
cháo
zài
jiàn
chén
shā
huáng
tóng
ér
jǐng
huá
guàn
jié
píng
shàng
shǒu
zhān
sǎo
chú
shì
zhǒu
míng
xiá
làn
qiān
gāo
yǒu
sāi
bèi
jìng
huā
piāo
yáo
wěi
chí
liǔ
jiān
nán
shì
shì
yǐn
dùn
jiā
hòu
shēn
xīn
néng
zǒng
qián
kǒu
fèng
hái
zhàng
zàn
bié
zhōng
huí
shǒu
yāng
yāng
rén
tīng
tīng
guó
duō
gǒu
wèi
miǎn
bàn
shí
lái
bēn
zǒu
jìn
gōng
bái
xuě
zhí
fán
yǒu

心在水精域,衣沾春雨时。
洞门尽徐步,深院果幽期。
到扉开复闭,撞钟斋及兹。
醍醐长发性,饮食过扶衰。
把臂有多日,开怀无愧辞。
黄鹂度结构,紫鸽下罘罳。
愚意会所适,花边行自迟。
汤休起我病,微笑索题诗。
细软青丝履,光明白氎巾。
深藏供老宿,取用及吾身。
自顾转无趣,交情何尚新。
道林才不世,惠远德过人。
雨泻暮檐竹,风吹青井芹。
天阴对图画,最觉润龙鳞。
灯影照无睡,心清闻妙香。
夜深殿突兀,风动金锒铛。
天黑闭春院,地清栖暗芳。
玉绳回断绝,铁凤森翱翔。
梵放时出寺,钟残仍殷床。
明朝在沃野,苦见尘沙黄。
童儿汲井华,惯捷瓶上手。
沾洒不濡地,扫除似无帚。
明霞烂复阁,霁雾搴高牖。
侧塞被径花,飘飖委墀柳。
艰难世事迫,隐遁佳期后。
晤语契深心,那能总箝口。
奉辞还杖策,暂别终回首。
泱泱泥污人,听听国多狗。
既未免羁绊,时来憩奔走。
近公如白雪,执热烦何有。
作者介绍
杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称杜工部、杜少陵等,唐朝河南府巩县(河南郑州巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”。杜甫忧国忧民,人格高尚,约1400余首诗被保留了下来,集为《杜工部集》,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。 百科详情>>
大家还在搜