下载百度汉语App
名师好课免费看

寄李白

【作者】任华 【朝代】
拼音
lái
wén
zhāng
yǒu
néng
bēn
sǒng
gāo
qīng
rén
xīn
shén
jīng
rén
hún
wén
dāng
jīn
yǒu
bái
liè
hóng
鸿
yóu
wén
chī
zhǎng
qīng
xiào
zi
yún
bān
zhāng
suǒ
zuò
suǒ
ěr
wèi
zhī
qīng
yún
zài
chī
xiào
xiàn
dēng
shān
guān
hǎi
fēng
chuī
duàn
jiāng
yuè
zhào
hái
kōng
ài
liǎng
dēng
tiān
tāi
wàng
hǎi
yún
chuí
péng
fēi
shān
áo
bèi
yán
hǎo
zài
zhì
zuò
duō
cháng
zhèn
bǎi
chāo
téng
jùn
qiě
huò
zuì
zhōng
cāo
zhǐ
huò
xīng
lái
zǒu
shǒu
xià
rán
piàn
yún
fēi
yǎn
qián
huà
jiàn
fēng
chū
ér
yǒu
shí
bái
shuì
shuì
jiào
chuā
rán
rǎng
rèn
shēng
zhī
yǒu
jūn
jūn
zhī
yǒu
rèn
shēng
wèi
zhōng
jiān
wén
dào
zài
cháng
ān
zhǐ
jūn
jiāng
dōng
fǎng
访
yuán
dān
xiè
hòu
jiàn
jūn
miàn
měi
cháng
jiǔ
xiàng
dōng
wàng
liáng
jiǔ
jiàn
shuō
wǎng
nián
zài
hàn
lín
xiōng
zhōng
máo
sēn
sēn
xīn
shī
chuán
zài
gōng
rén
kǒu
jiā
míng
zhǔ
xīn
shēn
tiān
duō
sòng
fēi
hóng
鸿
duì
háo
guì
chéng
ēn
zhào
fán
huí
dài
zhào
guī
lái
réng
bàn
zuì
quán
chén
shèng
míng
qún
quǎn
duō
fèi
shēng
yǒu
chì
fàng
jūn
què
guī
yǐn
lún
chù
gāo
xiào
chū
guān
qiě
xiàng
dōng
shān
wèi
wài
chén
zhū
hóu
jiāo
chí
zhū
lún
bái
shuāng
mǎi
jiāo
zhě
huáng
jīn
bǎi
xiāng
zhī
rén
píng
shēng
ào
àn
zhì
shù
shí
nián
wèi
wèi
cháng
yán
yǒng
lóu
zhōng
tǎn
mián
hóu
mén
xià
xīn
fán
huā
yuè
tái
shàng
liǔ
gōng
绿
shuǐ
qīng
shān
zhī
yǒu
jūn
bái
yún
míng
yuè
piān
xiāng
shí
yǎng
gāo
jiān
yǎng
xián
wàng
pān
zhuāng
zhōu
wàn
wài
fàn
jiān
rén
chuán
fǎng
访
dào
cāng
hǎi
shàng
dīng
lìng
wáng
qiáo
měi
wǎng
huán
péng
lái
jìng
shì
céng
dào
lái
fāng
zhàng
wéi
fāng
zhàng
měi
chéng
xìng
wǎng
xiāng
xún
jiāng
yōng
láo
cùn
xīn
jīn
zhāo
dōng
fēi
zhāng
biǎo
xiōng
tǎng
néng
bào
piàn
yán
dàn
fǎng
访
rèn
huá
yǒu
rén
shí

古来文章有能奔逸气,耸高格,清人心神,惊人魂魄。
我闻当今有李白,大猎赋,鸿猷文;嗤长卿,笑子云。
班张所作琐细不入耳,未知卿云得在嗤笑限。登庐山,
观瀑布,海风吹不断,江月照还空,余爱此两句;
登天台,望渤海,云垂大鹏飞,山压巨鳌背,
斯言亦好在。至于他作多不拘常律,振摆超腾,
既俊且逸。或醉中操纸,或兴来走笔。手下忽然片云飞,
眼前划见孤峰出。而我有时白日忽欲睡,
睡觉欻然起攘臂。任生知有君,君也知有任生未?
中间闻道在长安,及余戾止,君已江东访元丹,
邂逅不得见君面。每常把酒,向东望良久。
见说往年在翰林,胸中矛戟何森森。新诗传在宫人口,
佳句不离明主心。身骑天马多意气,目送飞鸿对豪贵。
承恩召入凡几回,待诏归来仍半醉。权臣妒盛名,
群犬多吠声。有敕放君却归隐沦处,高歌大笑出关去。
且向东山为外臣,诸侯交迓驰朱轮。白璧一双买交者,
黄金百镒相知人。平生傲岸其志不可测;数十年为客,
未尝一日低颜色。八咏楼中坦腹眠,五侯门下无心忆。
繁花越台上,细柳吴宫侧。绿水青山知有君,
白云明月偏相识,养高兼养闲,可望不可攀。
庄周万物外,范蠡五湖间。人传访道沧海上,
丁令王乔每往还。蓬莱径是曾到来,方丈岂唯方一丈。
伊余每欲乘兴往相寻,江湖拥隔劳寸心。
今朝忽遇东飞翼,寄此一章表胸臆。倘能报我一片言,
但访任华有人识。
作者介绍
任华 任华,唐代文学家。生卒年不详,青州乐安(今山东省博兴县)人。唐肃宗时任秘书省校书郎、监察御史等职,还曾任桂州刺史参佐。任华性情耿介,狂放不羁,自称“野人”“逸人”,仕途不得志。与高适友善,也有寄赠李白、杜甫的诗存世。 百科详情>>
大家还在搜
编辑 参与贡献百度汉语诗词内容